Lý Tích quen làm đại tổng quản, đại soái, đại tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, bây giờ làm một trưởng sử chỉ quản một vạn người, cực kỳ không quen. Ông ta luôn quên thân phận của mình, chỉ trỏ ra lệnh cho đám Vân Sơ, đến khi nhận ra mình vượt quyền liền giở trò vô lại.
Đang quấn áo choàng lông dày lờ đờ ngủ, Lý Tích nhìn thấy một tiểu cô nương tóc bó vòng vàng, ăn mặc như một tiểu tử nhảy lên xe mình, trợn mắt lên:" Tiểu nương tử nhà ai lại vô lễ như thế?"
Lý Tư tay chống hông nói:" Phụ hoàng của ta là đương kim hoàng đế, mẫu hậu của ta là đương kim hoàng hậu, ca ca ta là thái tử, đệ đệ ta là đủ các loại vương, ta là Lý Tư, chính là An Định công chúa của Đại Đường."
Lý Tích hứng thú nghe Lý Tư tự giới thiệu, một công chúa với ông ta mà nói chẳng có chút sức uy hiếp nào, nổi hứng trẻ con bĩu môi:" À, thì ra là vị công chúa mà bệ hạ và hoàng hậu chẳng cần, cho nên định kiếm thân phận nhi tức ở Vân thị chứ gì?"
Nói xong đợi tiểu cô nương chanh chua phản bác, ai ngờ chẳng thấy động tĩnh gì, mở mắt ra thấy một đôi mắt đẫm lệ, sởn hết gai ốc, thôi rồi anh danh cả đời của lão phu hỏng mất, cuống cả lên:” Công chúa điện hạ đừng khóc, có gì sai bảo cứ nòi, thần nhất định tuân theo …”