Lý Tư nãy giờ luôn ghé đầu vào cửa sổ, mặt mày hồi hộp nhìn Vân Sơ và Lý Kính Huyền trò chuyện vui vẻ đằng xa.
Tối qua nó đã ngủ đủ rồi, sau khi giảm sốt, ăn một bát cháo trắng lớn, lại đổ mồ hôi lần nữa, tức thì cảm thấy khỏe mạnh hơn nhiều. Cho dù người còn mệt, Lý Tư liền lập tức suy tính làm sao bán được lương thực với giá tốt nhất, chuyện này kỳ thực không khó, trước kia theo Vân Na cô cô chạy hết nhà này tới quán kia trong phương Tấn Xương, lâu dần cũng biết đủ loại mánh khóe kinh doanh trong phường.
Khi nó đang hí hửng nghĩ ra đủ mọi cách bán hàng, đột nhiên nhớ tới phụ hoàng mẫu hậu của mình ... Thế là cả người không khác gì rơi xuống hầm băng.
Bây giờ Lý Tư thở phào rồi, nhìn a gia trò chuyện với viên quan lớn râu dài rất đẹp, không khí hài hòa, chứng tỏ a gia giúp nó giải quyết nguy cơ rồi. Dù sao sáng nay a gia tới thăm, nó đã khóc rất tủi thân.
Đại quân rời khỏi Yển Sư, không khí hoan lạc trong đội ngũ dần biến mất, đổi lại khoảng cách giữa các xe ngựa rõ ràng đã gần hơn, mơ hồ như kết thành quân trận, kỷ luật trật tự trong đội ngũ tăng lên rất nhiều.