Lần này vì an bài yến hội, Lý Tư rốt cuộc cũng gặp được mẫu hậu ngày đêm mong nhớ.
Khi Lý Tư quỳ sụp trước mặt Vũ Mị, Lý Hoằng rưng rưng nước mắt, Lý Hiền ngẩng đầu nhìn trời, Lý Hiển sợ hãi vạn phần, Lý Đán vô ưu vô lo, Thái Bình ở trong lòng Vũ Mị đưa tay ra với Lý Tư.
Vũ Mị buông Thái Bình ra, để nó bò về phía Lý Tư.
Lý Tư nhìn Thái Bình ôm chân mình, cúi đầu xuống nhìn đôi mắt to đen láy của muội muội, người cứng đờ mất một lúc, cuối cùng bế nó lên, ghé đầu vào cổ Thái Bình hít một hơi, làm Thái Bình cười khanh khách.
Chơi với Thái Bình một lúc, Lý Tư quay sang Vũ Mị, người là nỗi khiếp sợ suốt tuổi thơ của nó, trước khi gặp Vũ Mị, bóng ma tuổi thơ khiến nó sợ hãi không thôi, cố gắng giữ trấn định, câu đầu tiên không ngờ lại là:" Mẫu hậu chưa bao giờ bế con, trên người con chưa từng có mùi của mẫu hậu."