Giáp sĩ già thấy Tiết Trường Phong ăn uống chậm rãi liền vớt ra một miếng thịt trâu nóng hổi đặt vào bát của hắn:" Có mà ăn thì phải ăn nhiều vào, ở đây mà ăn chậm là thiệt đấy."
Tiết Trường Phong hỏi:" Chúng ta sẽ đánh nhau tới bao giờ nhỉ?"
"Có người không muốn để những người có chút tài sản chúng ta sống, hết cách, đành phải đánh thôi. Chẳng qua là chuyện ngươi không chết thì ta chết, thế nào cũng có một bên nhận thua mới thôi, lão phu không muốn thua, thế thì đánh tới cùng đi." Giáp sĩ già không có mấy thù hận hay kích động gì, nhưng ý chí kiên định:
Tiết Trường Phong thấy vị giáp sĩ già này cũng là người quang minh lỗi lạc, hợp với khẩu vị của hắn, nói:" Ta vốn là hộ vệ ở Lạc dương, chuyên theo thương đội đường trường, vi bị bệnh mà kẹt lại ở Yển Sư. Đợi khỏi bệnh định rời đi thì phát hiện là không đi được, ngoài có phủ binh, nha dịch, dân tráng chặn đường."
"Nói cách khác nơi này là đất chết rồi, chúng ta đánh sống đánh chết ở đây cũng không có kết quả gì đâu."