Đất trời âm u cô tịch, trước chẳng thấy thôn, sau chẳng thấy điếm, chỉ rời Lạc Dương không xa mà khung cảnh hoang vu khiến người vừa từ chốn phồn hoa đô hội phải rợn tóc gáy.
Giữa cảnh đất trời mênh mông ấy có đoàn người xe chừng năm bảy chục người đang lầm lũi bước đi, nói chính xác hơn là đang lê từng bước một trên đường, vừa đi vừa để ý tìm chỗ để tránh gió tuyết và nghĩ mệt.
Chu Hưng ở trong đoàn người đó, đang áp giải đáp phạm nhân y phục tả tới, hắn luôn cho rằng sử dụng hình phạt khiến tội phạm khai nhận là chuyện thấp kém, hắn thuyết giáo lay động tội tù, chứ không muốn dùng hình phạt thô bẹo ép người ta khai.
Hình phạt sinh ra không phải là để trừng phạt tội phạm, mà là để uốn nắn sai lầm của người trong thiên hạ.
Hình phạt là thứ giáo dục tội phạm, thay đổi tội phạm, làm xã hội trong sạch, đạo đức nân cao, là công cụ duy trì pháp kỷ quốc gia.