"Mái tranh lè tè, bên suối cỏ xanh xanh. Men say thấp thoáng giọng Tần, chẳng biết phu thê già nhà ai đó? Con lớn cuốc đất khe đông, con nhỡ đan lồng gà. Vui vẻ thay đứa út, đầu giường nằm bóc đài sen."
Hoàng Đế còn chưa tới Biện Châu thì thơ của Vân Sơ đã đưa tới tận tay rồi.
Lý Trị đọc một lượt nói:" Tên Nhị Bách Ngũ này tinh mắt lắm, ngày hôm trước mượn Tần Hoàng khuyên trẫm đừng lệch đường, hôm sau dâng một bài cầu xin, hi vọng trẫm nhìn thấy lòng trung thành của y, đừng giết y, cho y về nhà làm nông."
"Tuổi còn trẻ mà nói gì tới phu thê già, nghĩ quá xa rồi."
Vũ Mị đọc một lượt ném đi, nàng biết kiểu khuyên gián này của Vân Sơ cực kỳ hợp ý Lý Trị, làm gì có ai thích bị người ta chỉ trích trước mặt, hoàng đế càng không có lòng dạ lớn như thế, khó chịu nói:" Thứ nhát gan, dám làm không dám nhận."