Hai người Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt còn đang bố trí chưa có kết quả gì, không ngờ Vân Sơ giải quyết xong xuôi rồi. Nghe xong Vân Sơ kể lại cũng ngỡ ngang, Ôn Nhu mắt hơi sáng lên lẩm bẩm:" Nữ nhân của bệ hạ cũng có thể đem đổi tiền à?"
Sắc mặt Địch Nhân Kiệt càng khó coi hơ, đấm ngực mấy cái mới thở hắt ra được:" Thật, thật, thật ..."
Mãi không nói tiếp được thành lời, Địch Nhân Kiệt đành vung tay một cái thể hiện uất nghẹn trong lòng, hắn quá thất vọng, chẳng thà đây là một âm mưu còn hơn là sự thực trần trụi như vậy.
Ôn Nhu lắc đầu xua đi vài ý nghĩ không hay trong lòng, nói:" Vậy tên Hoàng Đồng này ngốc là do người ta dung túng, giờ ngươi sai Triệu Thành đi bắt rồi, phải làm sao?"
Vân Sơ đi tới bên bàn, cầm bút viết một tấu chương đơn giản trực tiếp: Thần Vân Sơ tấu viết, huyện lệnh Yển Sư ngu xuẩn vô cùng, e sẽ làm hỏng chuyện lớn của bệ hạ, xin bệ hạ đổi người có tài khác.