Ba đứa nam hài Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự vì ăn gậy trúc vào mông, nên ngay cả quần cũng không mặc được, chỉ có thể che vải lên cái mông bôi dược cao.
Lão già Lý Tích tất nhiên không bị Ngu Tu Dung trút giận, nhưng ông ta trốn trên xe ngựa của ba đứa bé, đốt bếp lò nhỏ uống trà, thuận tiện hâm nóng rượu để uống.
Ôn Hoan nhích người, đổi tư thế cho đỡ mỏi, trách Vân Cẩn:" Không thể quá thật thà được, chuyện gì ngươi cũng nói với a nương ngươi, chúng ta sắp thành công rồi thì ăn một trận roi, không thấy oan à?"
Vân Cẩn tủi thân:" Ta thấy chúng ta làm toàn chuyện tốt, vì sao a nương không cho, còn đánh chúng ta?"
Địch Quang Tự vất vả quay đầu nhìn cái mông sưng rõ to của mình:" Ít nhất thì đừng kể chuyện chúng ta thu nhận bọn trẻ lang thang chứ, sư nương nghe thấy chuyện này mới đánh chúng ta dữ hơn."