Lý Hoằng đã bôi thuốc xong cho Lý Hiển xong, còn dùng miệng thổi cổ cho nó, như thế giảm bớt kích thích thuốc gây ra. Hắn không muốn để ý tới Lý Tư, nhưng cái bản mặt của Lý Tư bây giờ thực sự làm người ta ghét, chu miệng quay sang muốn nhổ Lý Tư một phát.
Lý Tư lập tức nhảy xa cả trượng, giọng thê thảm:" Sao huynh không học phụ hoàng mẫu hậu, rộng rãi chút, cẩn thận muội mời Anh công ra mặt đàn hặc huynh bắt nạt muội muội, tham tiền bất công."
Lý Hoằng xoay cái cổ đỏ rực của Lý Hiển lại:" Muội xem cổ của Hiển Nhi đi rồi hẵng nói tới chuyện bắt nạt, sau này còn đánh nó, ta đánh muội."
Lý Hiển vốn nơm nớp lo sợ, tới lúc này thấy được đại ca bênh vực mới có gan nhào vào lòng Lý Hoằng khóc to.
Khi thái tử và Lý Tư nói chuyện, ba người Vân Cẩn không xen vào, đợi đôi huynh muội đó kết thúc giao phong, Vân Cẩn mới nói với Lý Hoằng:" Anh công có đứa con nhỏ tên là Lý Thừa Tu, năm nay đã mười bốn, nhìn thái độ của Anh công thì chắc là một thiếu niên tài tuấn hiếm có."