Thân binh của Lý Tích mang vào một bát canh sâm, Công Tôn Trường Sóc uống xong thì khôi phục được phần nào sức lực, nhưng nước mắt lại tuôn ra đầm đìa mặt, khóe mắt không ngờ chảy ra máu, vươn tay về phía Lý Tích:" Anh công, vãn bối oan quá, Hứa Kính Tông dùng sợi thép buộc chặt đùi vãn bối, không cho máu chảy ra, để dã thú gặm chân suốt cả đêm."
"Lão ta hỏi vì sao giết cháu lão ta, vãn bối nói không phải, lão ta dứt khoát không tin."
Lý Tích mặt lạnh lùng:" Không oan gì hết, ngươi chịu tội là vì ngươi không có bản lĩnh, lại không biết mình biết người, hành sử ngu xuẩn, gây thù chuốc oán. Nếu chẳng phải vì nể tình phụ thân ngươi, ta không tốn công làm gì."
Công Tôn Trường Sóc mặt tái dần, hắn đã ý thức được điều gì: "Anh công, cứu ..."
"Nếu ngươi không chết, ngươi sẽ là ẩn họa lớn cho Công Tôn gia, bất kể Hứa Kính Tông hay Vân Sơ sẽ không bỏ qua đâu. Chỉ khi ngươi chết rồi, bệ hạ may ra còn niệm tình ngươi chết oan, không giáng tước nhà ngươi."