Lý Trị quay sang đối diện với Khổng Chí Huyền nhìn thẳng vào gương mặt người trung niên có đôi phần chất phác, kiên cường đó:" Trẫm nguyện tin một hậu duệ Khổng phu tử như ngươi không nói dối, nhưng ngươi giải thích cho trẫm xem. Tháng mười hai năm ngoái Duyện Châu có bão tuyết, khi đó trẫm định tra xét xong hẵng nói, là ngươi ở trên triều nói cứu nạn như cứu hỏa, chậm một khắc là có thêm một bách tính vì đói vì lạnh mà bỏ mình. Vì thế trẫm vòng qua quy trình cấp tiền rườm rà của Hộ bộ, sai Trường An gửi cho Duyện Châu 7000 quan."
"Khổng Chí Huyền, ngươi nói cho trẫm xem, tháng mười hai năm ngoái, Duyện Châu thực sự gặp phải bão tuyết không gánh chịu nổi chứ?"
Khổng Chí Huyền mặt đầy nghi hoặc:" Cấp báo của Duyên Châu thứ sử Trương Đại Tác tới chỗ vi thần trước, cấp báo nói tuyết lớn ngoài đồng đã dày ba thước, hơn nghìn căn nhà sụp đổ, nạn dân khóc gáo nơi hoang dã, người chết rét vô số kể."
“Thiên tai loạn lạc, ai dám nói nói chơi.”
Lý Trị răng siết lại nói:" Trẫm đã tra rõ rồi, ngày chín tháng mười hai năm ngoái Duyện Châu đúng là có tuyết, rơi từ giờ mão tới giờ tuất, tuyết không ngập quá mắt cá chân ... Khổng Chí Huyền, ngươi hồ đồ."