Hứa Kính Tông nghe lời Lý Hoằng nói xong chẳng nói chẳng rằng, nầm xuống giường gấm mắt nhìn chằm chăm vào trần lều, không biết nghĩ gì. Có điều từ tiếng thở dài của ông ta, Lý Hoằng nghe ra sự hối hận trong đó.
Nghĩ cũng phải, Hứa thái phó hầu hạ ba đời đế vương Đại Đường rồi, giờ phải là lúc lùi về, nếu không phải ông ta chưa cam tâm, bây giờ nên ở trong đại trạch viện, nhìn ca cơ mỹ diễm khỏa thân, cưỡi ngựa, hoặc thong dong vừa cưỡi lừa vừa ngủ gât ...
Chứ không phải bôn ba vất vả thế này.
Tâm tình không tốt, lại rảnh rang, Lý Hoằng ngẩng đầu nhìn đại trướng của phụ hoàng vẫn sáng đèn, bên trong không chỉ co tiếng trống nhạc truyền ra, thi thoảng còn nghe thấy tiếng cười lớn phụ hoàng cố tình tỏ ra hào sảng.
Lý Hoằng tới nơi, được Thụy Xuân thông báo rồi dẫn vào, người nơi này trừ cung nga bùi tóc cao ra thì mẫu hậu hắn là trẻ nhất, còn lại đều tuổi già tóc bạc, khí độ không tầm thường.