"Hàng không Hải Nam ..." Vân Sơ từ trên tảng đá đứng bật dậy, nhìn cái đuôi máy bay màu đỏ lẩm bẩm:
Một giây trước nhìn thấy cái máy bay này, tim Vâm Sơ ngừng đập, toàn thân đông cứng không vì khiếp hãi bới sức mạnh vô hùng. Rất nhanh y nhận ra cái máy bay đó tựa hồ đang bay lại hình như chẳng có chút cảm giác khoảng cách nào, y lập tức hiểu ra, mình nhìn thấy ảo ảnh rồi.
Ảo ảnh thì ảo ảnh, nhưng nhìn thấy ảo ảnh máy bay thì đó không phải là ảo ảnh bình thường.
Vân Sơ nhớ ra rồi, Bồng Lai là nơi có rất nhiều truyền thuyết về ảo ảnh, điều kiện thiên nhiên nơi này thích hợp xảy ra ảo ảnh, chính vì thế mà mới được coi là thần sơn. Lần trước y đi thăm quan Bồng Lai không thấy ảo ảnh, không ngờ thấy vào lúc này.
Thế nhưng ảo ảnh hôm nay khác hoàn toàn, trong lý giải của Vân Sơ, ảo ảnh là cảnh trí ở nơi khác khúc xạ tới mà thôi ... Nhưng Đại Đường thì lấy đâu ra hàng không Nam Hải cơ chứ?