Đêm đã khuya lắm rồi, vạn vật im tiếng, tiếng vượn hót chim kêu suốt cả ngày trong rừng đã không còn, trừ tiếng gió thổi xào xạc qua tán lá thì không còn âm thanh nào nữa.
Thiền viện sát rừng phong nhiều ngày náo nhiệt sau khi đám gia quyến ba nhà rời đi cũng tối om, chỉ có đúng một cửa sổ có ánh sáng lờ mờ chiếu ra từ khe cửa sổ hẹp, bên trong loáng thoáng tiếng người nói chuyện.
Căn phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn thấp, vài cái bồ đoàn, góc tường thêm vài cái rương, giá vũ khí và giá giáp trụ.
Vân Sơ đã chuẩn bị xong xuôi, cuối cùng thử chùy thú trong giày, cảm giác rút ra rất vừa tay. Được sự giúp đỡ của Ôn Nhu, y mặc giáp lên, cái đầu trọc đội mũ trụ không thoải mái, phải buộc thêm một cái khăn trên đầu.
Đẩy cửa số, nhìn bầu trời phía đông đã hửng sáng, Vân Sơ gài đao vào hông, xách mã sóc đi ra ngoài.