Đám phủ binh đã đi chiến đấu, tuyết lớn lại rơi lả tả, chẳng mấy chốc che lấp hết mọi dầu vết, chỉ còn lại ngôi chùa đổ nát hoang tàn giữa núi rừng hoang vắng. Vân Sơ nhìn tuyết trắng mênh mông mà thở dài quay về già lam điện.
Thi thể bên trong đã được dọn dẹp, đám phủ binh trước khi đi còn chu đáo để lại không ít củi.
Ở chùa Quảng Phúc bất tri bất giác làm hòa thượng hai tháng, Vân Sơ đã học được cách quen với sự tĩnh mịch.
Lúc này trời đã tối, gió mạnh lên, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, trong đại điện rộng rãi, Vân Sơ đốt thêm ít củi, ngồi xuống cái bồ đoàn cũ, khép mắt lại, yên tĩnh hưởng thụ sự tĩnh mịch.
Khi trời tối hẳn, gió dừng, tuyết cũng dừng, bốn bề chỉ có tiếng lửa cháy lách tách, tiếng nước sôi lục bục, Quan nhị gia cúi đầu nhìn Vân Sơ bên đống lửa, có vẻ rất muốn đi xuống cùng Vân Sơ uống chén trà, vì đầu gối bị thương mà không xuống được.