Những cơn gió mùa đông thổi ù ù, đem đi những chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cây, cũng đem đi những lời không thể trời biết đất biết.
"Ngươi nói gì?" Hai tiếng hét phát ra một lúc, Địch Nhân Kiệt thì kinh hãi, Ôn Nhu sáng mắt lên vì hưng phấn:
"Nhỏ giọng chút, đây là chuyện chết người đấy." Vân Sơ cẩn thận nhìn quanh một lượt, bốn bề chỉ có lá rụng không một bóng người, nói rõ hơn kế hoạch của mình:" Trừ chúng ta ra, không ai ước lượng được số tiền phải bù đắp được là bao nhiêu, bọn họ càng không biết, thứ phải bù đắp không phải là tiền, mà là chữ tín."
"Huynh đệ chúng ta như thiêu thân đâm đầu vào lửa để bù đắp tổn thất, thứ mất đi là tiền có thể kiếm lại, nhưng thu hoạch là chữ tín ngàn vàng khó kiếm."
"Đợi khi chữ tín của chúng ta tạo dựng lên rồi, tiền sẽ tìm tới chúng ta. Khi đó chúng ta kiến lập lại quỹ đảm bảo không phải chỉ vẻn vẹn là hai trăm vạn, mà sẽ là năm trăm vạn, bảy trăm vạn ...."