Ngu Tu Dung đang chuẩn bị đón năm mới, năm nay chẳng phải chuẩn bị nhiều, ít đồ cúng và tiền mừng tuổi cho mấy đứa bé thôi, mọi năm nhộn nhịp lắm, trong phường đủ mọi hoạt động, giờ chẳng ai có tâm trạng. Đột nhiên thấy trượng phu vội vàng quay về, lạ nhất là trong lòng còn bế theo đứa bé chừng hai ba tuổi.
Đợi trượng phu cho đứa bé đó vào chăn được ủ ấm, nàng mới hỏi:" Con ai thế?"
Vân Sơ ngồi bên giường ánh mắt ôn nhu nhìn đứa bé, tuy tóc đen nhưng đường nét của Vân Na rất rõ ràng, nhất là làn da trắng bóc:" Con của Vân Na đấy."
Ngu Tu Dung sững người giây lát sau đó mau mắn lật chăn ra, cởi áo trên người đứa bé, kiểm trả kỹ càng một lượt, không ỉa đùn, không đái dầm, trên người không có vết thương nào, yên tâm cho nó vào chăn:" Đứa bé rất khỏe, là nữ oa."
Vân Sơ như đối diện với món đồ dễ vỡ, đưa tay vuốt ve đứa bé giữa không trung, giọng cương quyết:" Nhất định không để nó chịu khổ như Vân Na hồi nhỏ."