Chu Hưng mặt mày vàng vọt, tuy dưới địa lao khá ấm áp nhưng không đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán như vậy, chứng tỏ sức khỏe hắn rất kém, nhưng tinh thần làm việc không kém, rút ra một loạt giấy tờ đưa Vân Sơ, nói chuyện lưu loát:" Trường An ngài có một điều luật, vì chiếu cố tới tiểu thương phiến, tiểu thương cổ, nên đặt ra giới hạn thế cho họ. Bất kể là tiểu thương, tiểu phiến bán được bao nhiêu thì đều nộp theo giới hạn này, hoàn toàn khác với thuế suất của hào thương."
"Bùi Liêm liền đem số hàng hóa lớn của mình phân tán ra trước khi vào địa phận Trường An. Hắn dùng bộ khúc, môn hạ, nô bộc, mở ra rất nhiều cửa hiệu nhỏ, phù hợp điều kiện miễn thuế của Trường An. Kỳ thực mỗi năm tổng giá trị hàng hoa qua tay người ta không dưới vạn quan."
"Lại thêm vào Sở giao dịch có điều kiện ưu đãi với người sáng lập, nên hàng hòa của người ta đưa vào sở giao dịch bán, thành Trường An chỉ thu được chút thuế ít ỏi."
Vân Sơ gật gù, cũng không mấy tức giận, luật pháp nào cũng có chỗ sơ hở, bị người ta lợi dụng là bình thường, phát hiện ra rồi thì lấp lại là được:" Ngươi đã xét nhà chưa?"
Chu Hưng lắc đầu:" Hạ quan tới Trường An chỉ để tra án và giết người thôi."