" Tự ra tay giết người nhà trước à? Coi như cũng là người tốt đấy." Vân Sơ đánh giá, Lý Linh Quỳ đã phải làm phần khó nhất rồi, tự sát là chuyện dễ dàng, nhưng sau đó ném cà nhà dày vò trong lửa hay để hành hạ trong tù ngục, nên ra tay với người nhà là nhân đạo cũng là chuyện cực kỳ thử thách con người, không ngờ trong hoàng thất Lý thị còn một kẻ quyết đoán đến thế:
"Tốt hay không có trời mới biết ạ, nhưng với quận công mà nói, Lỗ vương Lý Linh Quỳ là người tốt." Hoắc Thành Hương nói một câu đầy ẩn ý:
Vân Sơ hơi nheo mắt lại nhìn ông ta, mơ hồ đã tỏa ra sát khí trong giọng nói:" Ta và hắn không thân không quen, gặp nhau có hai ba lần, còn là chính địch, liên quan gì tới ta."
Hoắc Thành Hương không sợ, chắp tay:" Mời quận công đi theo mỗ gia một chuyến."
Vân Sơ từ chối thẳng thừng:" Không đi."