Lý Hiền ngạc nhiên nhìn Vân Sơ, có phải y vừa mới khuyến khích mình tranh đấu với thái tử? Thậm chí Lý Hiền còn sinh ra ý nghĩ hoang đường, không lẽ có ai đó đang giả mạo y sao, cẩn thận hỏi lại:" Có thể sao? Ta có thể tranh với thái tử à?"
Vân Sơ ngồi thẳng tắp, gương mặt trang trọng gật đầu:" Ung vương vốn là long tử phượng tôn, thang rồng ở bên chân, lên hay không lên chỉ là một ý niệm của bản thân. Một khi lên, phải tranh với thái tử, tiền đồ khó lường, một khi lui phải đấu với chấp niệm trong lòng."
"Cho nên lên thì lo lắng, lui thì không cam lòng."
"Nếu điện hạ coi thành rồng là mục tiêu duy nhất, vậy thì đi tranh đi, đường đường chính chính lấy việc dân việc nước làm trọng trách, nạp hùng tài thiên hạ để dùng, mắt nhìn xa vạn dặm. Nếu điện hạ đường đường mà tranh như thế thì thần mừng lắm. Chỉ cần trong tương lai gặp gian nan, điện hạ chớ trách thần là được."
"Có điều thực lòng mà nói, thái tử đã bỏ lại điện hạ quá xa trên con đường này rồi, điện hạ muốn đuổi kịp thì từ hôm nay dốc sức phấn đấu gấp bội phần mới được."