"Y đúng là quái nhân, người khác biết bên cạnh có mật điệp thì dè dặt từng chút một, thở mạnh cũng không dám, còn y lại mượn đó làm bậy. Đúng là khó lấy lẽ thường mà luận." Lý Trị cảm thán:" Như việc trẫm cứ nghĩ y không thích Ung vương Hiền, nhưng lần này Ung vương Hiền dâng tấu cho trẫm, kể chuyện về Vân Sơ, ngôn từ rất sùng bái."
Vũ Mị tủm tỉm cười:" Bệ hạ cảnh cáo Lý Hiền, nói không chừng phía trước có cái hố đang đợi hắn đấy, lúc đó đừng trách thiếp không nói trước."
“Không phải như nàng nghĩ đâu, ta biết nàng đang lo cái gì.” Lý Trị xua tay:" Ung vương Hiền đem hết đầu đuôi câu chuyện của cho trẫm rồi, trẫm rất tán thưởng miêu tả của Vân Sơ về thái tử. Y nói thái tử như mặt trời đang lên, khi chưa lên thì ấm áp dễ chịu, một khi bay cao thành mặt trời chói chang, có thể thiêu cháy tất cả."
"Lúc này nên tránh xa thái tử, nếu không sẽ bị nướng chín. Những lời này thấu suốt mà chân thành."
Vũ Mị nói thẳng:" Thi ân không cần báo đáp, loại đại gian đại ác."