Đám người Bách kỵ ti đi xa rồi, doanh hoàn khố tiếp tục lên đường, mọi chuyện cứ tưởng như thế là kết thúc, ai ngờ tranh thủ đi qua chỗ rẽ, Ôn Hoan kín đáo lấy ra một cái túi da trâu cho mấy huynh đệ xem, thì thầm:" Ta trộm trên người tên đó đấy, không biết trong chứa cơ mật gì."
Vân Cẩn nhìn dấu si niêm phong bên trên, thúc giục:" Sao ngươi lại làm thế, đây là văn thư cơ mật của binh bộ, mau mau trả họ đi."
Ôn Hoan lắc đầu:" Ta đoán đây không phải là văn thư mật gửi cho chúng ta, nếu không sao dám ngông nghênh trong quân ta như vậy? Sư phụ là tổng quản Kiếm Nam Đạo, có cơ mật nào lại không gửi cho sư phụ chứ? Chuyện này mờ ám lắm."
Địch Quang Tự phản ứng chậm, luôn nói sau cùng:" Vừa rồi ta thấy đám người đó tựa hồ có vẻ thù địch với chúng ta, Vân Cẩn nói không có gì quá, hành vi của bọn chúng có ý thù địch quá lớn, rõ ràng ngay từ đầu chẳng ưa gì chúng ta."
Vân Cẩn là nghé con chưa biết sợ hổ, nghe hai người bằng hữu nói thế thì dùng dao nạy si ra, bên trong quả nhiên chứa chồng văn thư dày, được ba người kia che chắn, nó vừa đi vừa đọc mật thư, sau đó nói:" Trong Thục sắp có thêm một truất trì đại sử rồi, a gia quản quân, truất trí đại sử quản dân, quân dân tách bạch."