Cứ như thế liền mấy ngày sau đó, Vân Sơ xử lý công vụ xong là dẫn đàn voi đi phá hoại ruộng của người dân, bây giờ y thậm chí có thể bảo chúng hạ vòi xuống, đưa mình lên lưng rồi, mỗi lần như thế đều rất nhiều người tới xem, chỉ trỏ bàn tán về cảnh tượng thần kỳ đó.
Vân Sơ cũng rủ Lý Tư đi cùng, chẳng hiểu nha đầu đó làm sao, suốt ngày chơi với thứ độc trùng chết người chẳng sợ, lại sợ mấy con voi hiền lành, thế nên đành ghen tỵ nhìn Vân Sơ cưỡi voi đi uỳnh uỳnh.
Con ngựa mận chín chuyến này chịu rồi, thấy Vân Sơ cưỡi voi chứ không cưỡi mình cũng không dám tới gần ý kiến, hèn nhát giả vờ cúi đầu ăn cỏ.
Lý Nguyên Sách nhìn Vân Sơ cưỡi voi đi chơi, mấy con voi cong vòi kêu tu tu, đến hắn cũng nhận ra được đàn voi thích Vân Sơ rồi, cay đắng thốt lên:" Y hoàn toàn không định đánh trận."
Khương Hiệp nghe tiếng cười sang sảng của Vân Sơ từ xa vọng lại mà thở dài:" Đúng vậy, đại soái thực sự không định đánh với Thịnh La Bì. Thời gian qua dã nhân trong rừng ra ngày một nhiều, ta nghe thấy đại soái cùng một tên trại chủ gì đó trò chuyện, toàn hỏi hắn có đặc sản gì ngon không?"