Mặc dù quan hệ hai cha con với Thoán thị không mật thiết gì, nhưng đó chỉ là với đám người cao tầng thôi, xung quanh đây còn có rất nhiều người chơi cùng Tử Kỳ A Quả khi còn nhỏ, nghĩ tới cảnh người Ô Man đi tới đâu đốt phá đến đó, nàng không đành lòng chứng kiến người quen biết rơi vào tình huống tương tự, do dự:" A gia, hay là cứ nói với họ, nghe hay không là ở họ."
Thoán Phúc than:" Con à, con quá lương thiện rồi, con nói với chúng tin này, chúng không tin đâu, nói không chừng còn cho rằng hai cha con ta sợ chúng, kiếm cớ kéo dài thời gian."
"Cho dù là con không nói với chúng, lệnh của Nam Chiếu vương cũng đã đưa ra, muốn bọn chúng tử thủ Thạch Thành. Quân đội người Đường sắp tới rồi, Thoán thị chúng ta giúp người Nam Chiếu giết người của phủ đô đốc Lãng Châu, người Đường sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Cho nên phải chuẩn bị chiến đấu, con có nói hay không cũng vậy."
Tử Kỳ A Quả vẫn cố gắng thuyết phục:" Nhưng mà đám Ô Man không giống với người Đường đâu, bọn chúng mà đánh tới Thạch Thành, con lo nơi này sẽ thành đất chết, chúng làm thế ở xung quanh thành Chu Đề đấy, độc ác vô cùng."
Thoán Phúc kinh nghiệm sống tất nhiên nhiều hơn khuê nữ, không suy nghĩ đơn giản như thế:" Người Đường tới cũng không nương tay với Thoán thị đâu, tộc trưởng nói lần này tới tây nam đốc chiến là danh tướng Đại Đường, tên Vân Sơ. Nghe thương cổ tới từ Trường An nói, người này từng đơn thương độc mã đánh xuyên đại quân trăm vạn người của Đột Quyết, lại từng chém đầu một vị vương giữa vòng vây quân địch ở Liêu Đông.”