Tử Kỳ A Quả bế a gia bị thương, thuận theo dây leo di chuyển nhanh trên không, Vân Cẩn giơ cung đuổi sát phía sau không rời. Mặc dù bị tán cây rậm rạp che mắt, không nhìn rõ người, nhưng chỉ cần nhìn thấy dây leo di chuyển là Vân Cẩn là bắn ngay, khiến phạm vi hoạt động hai cha con Tử Kỳ A Quả ngày một thu hẹp.
Mắt thấy Vân Cẩn sắp đuổi kịp rồi, Tử Kỳ A Quả buộc mình và a gia vào với nhau, cắn răng dùng móc sắt móc vào dây leo, men theo dây leo trượt sang vách đá đối diện.
Vân Cẩn chạy tới bên vách đá thì nhìn thấy cha con Tử Kỳ A Quả vẫn còn đang trượt đi, đưa tay lấy tên, không ngờ nắm vào khoảng trống, quay đầu lại mới phát hiện tên không còn cái nào.
Kẻ địch ngay trong tầm tay rồi mà đành trơ mắt nhìn chúng lao vào rừng rậm vách đá đối diện, Vân Cẩn tức tối ngửa cổ hét vang.
Mặc dù khoảng cách giữa hai vách núi chỉ mười trượng thôi, hắn không có cách nào vượt qua được.