Lý Thừa Tu và Ôn Hoan nghe cái giọng điệu ấm ức của Địch Quang Tự mà cười khùng khục. Bị sư phụ mắng thẳng mặt như vậy là may đấy, mặt dày chút như bọn họ thì chỉ cần nhe răng cười cười ngốc nghếch chút là qua. Có lần sư phụ được mời tới thái học giảng bài, sư phụ kể một câu chuyện dài, đám thái học sinh há hốc mồm nghe say sưa. Đến cuối chuyện mới mới có vài người lờ mờ nhận ra cả câu chuyện đó mắng cả đám là đồ ngu, tức nhất là tất cả vươn dài cổ mà nghe, muốn cãi cũng không được.
Đỡ hơn bị sư phụ chửi chính là bị sư phụ đánh, không tin đi hỏi huynh đệ Vũ thị.
Dù sao nói xấu sư phụ là không nên, nhất là còn có Vân Cẩn ở đây, Lý Thừa Tu hắng giọng đổi chủ đề:" Nói chung là sau này lên chiến trận, tránh không nên mặc giáp nặng 80 cân, hại nhiều hơn lợi."
Vân Cẩn nói:" Ta cũng giống A Hoan, ta thích chiến đấu với vũ khí tầm xa hơn, chúng ta vừa trải qua một trận cận chiến, nói thật, với ta mà nói đó là một trải nghiệm chẳng vui vẻ gì. Khi đánh giáp lá cà, nhiều thứ không kiểm soát được, chỉ nhắm mắt chém địch, ta không thích cảm giác đó."
Ôn Hoan gật đầu:" Ta thấy tham gia cận chiến thì khác nào lấy bạch ngọc điêu khắc cầu kỳ đi đập lợn rừng, cảm giác cực tệ, vậy mà chúng ta còn phải dốc toàn lực húc lợn rừng."