Vân Cẩn nấp trong chỗ tối lo lắng trùng trùng, mới đầu còn sợ trong đám người bị kỵ binh dẫm nát kia có Địch Quang Tự và Ôn Hoan, thấy bọn họ vượt qua nhiều chỗ có thể tránh bị chiến mã dẫm đạp mới yên lòng.
Ôn Hoan, Địch Quang Tự sẽ không ngu xuẩn như vậy, cho dù có gặp phải kỵ binh thì bọn họ cũng nghĩ cách bỏ chạy, nếu không thể thoát được, bọn họ sẽ gây tổn thất nhất định cho kỵ binh chứ không cam chịu như thế.
Đám kỵ binh này tiến quân vô cùng gấp gáp, thậm chí Vân Cẩn không thấy du kỵ tuần tra xung quanh.
Tận tới khi kỵ binh đi rồi, Lý Thừa Tu mới nói:" Ba nghìn tinh kỵ, đây hẳn là Bạch Mã Quân lợi hại nhất dưới trướng Thịnh La Bì rồi, ta cứ nghĩ binh mã Tinh Linh Xuyên phải hoàng hôn ngày mai mới tới được, không ngờ chúng tới chi viện ngay trong đêm."
"A Hoan và Quang Tự sẽ không gặp phải đám kỵ binh này đâu." Vân Cẩn tự an ủi bản thân: