Lý Tư ngồi ở ngoài một cái lều khóc nức nở, trong lều là bốn thiếu niên nằm chổng mông, Vân Sơ đánh rất có kỹ xảo, mỗi roi đều khiến đám thiếu niên này cảm thụ được tình yêu thấu tận tim của trưởng bối, vậy mà không bị rách da.
Quân y đang dùng ngân châm chích máu bầm, không bao lâu vứt trên mặt đất cả đống vải nhuộm đỏ, Lý Tư nhìn học đồ quân y bê số vải dính máu ra, khóc càng to hơn.
"Ăn một trận đòn ta bỗng dưng thấy trong lòng thư thái hơn nhiều." Vân Cẩn nhẹ nhõm nói:
Ôn Hoan làu bàu:" Ta chỉ thấy đau thôi."
Địch Quang Tự thi thoảng ngoái đầu nhìn mông mình:" Ta thì chẳng cảm thấy mông mình tồn tại nữa."