Nhìn Vân Sơ chỉ một tay đã nhấc người ta lên ném xuống đất, đấm một cái là có máu phun ra, không bận tâm dù trước mắt có là ông già tóc bạc, bộ dạng như hổ điên. Triều thần Đại Đường cũng dũng mãnh, người trước ngã xuống, người sau xông lên, đằng xa còn có người sắn tay áo đợi tới lượt xông vào. Vũ Mị chẳng hề thấy Vân đại tướng quân vũ lực siêu quần, ngược lại nàng chú ý tới đám tướng quân cúi đầu không nhúc nhích.
Chủ soái của bọn họ đang một mình chiến đấu trên triều, vậy mà họ không hề có ý lên giúp, chẳng lẽ trong đó không có kẻ máu nóng nào?
Một đàn sói chắc chắn không nhìn lang vương đơn độc chiến đấu.
Vân Sơ đúng là mãnh hổ thật, nhưng dù hổ lợi hại tới mấy, thì phạm vi tiếu ngạo sơn lâm cũng có hạn, chỉ cần trong rừng có đủ thức ăn, nó sẽ không rời lãnh địa.
Còn đàn sói thì khác, đàn của chúng sẽ không ngừng lớn lên, sẽ mở rộng lãnh địa ra khắp thiên hạ.