Quan giải của Vân Sơ tan hoang như có bão cuốn qua, để lại mảnh vỡ khắp nơi, cùng ba nạn dân đang rên rỉ trên mặt đất.
Vũ Thừa Tự thấy toàn thân đau đớn, nhúc nhích một ngón tay cũng chẳng nổi, không khỏi sợ hãi:" Quân hầu ... Huynh đệ hạ quan không dám nữa, xin cho tới thái y, xin, xin quân hầu cho ... Tới thái y viện, xương ... gãy cả rồi."
" Nói ra trận đòn này lại khiến huynh đệ các ngươi được lợi rồi, nếu không Chu Hưng tới Trường An, hắn sẽ giết huynh đệ các ngươi đầu tiên đấy." Vân Sơ cảm thán cho vận may của huynh đệ này, may mà chúng tới Trường An trước, nếu không trong đêm máu ở Lạc Dương đã bị Trương Giản Chi giết chết rồi, tên khốn đó thực sự tập hợp một đám vong mạng trong quán trà gần Vân thị, thân quấn thuốc nổ, nếu không phải bị Vân Cẩn phát hiện cho một mồi lửa thiêu sạch, hậu quả khó lường:
" Chớ, chớ lừa ..." Vũ Tam Tư là tên cứng đầu:
" Cứ viết tấu dâng hoàng đế, thái tử, xem thái độ bọn họ ra sao là các ngươi sẽ hiểu, thứ ngu xuẩn cho rằng luồn lách giữa các thế lực thì các ngươi sẽ đứng vững à? Bằng vào trí tuệ của các ngươi chỉ chết nhanh hơn thôi."