Phó dịch phái đi nghe ngóng tin tức đã quay về, khi Vũ Thừa Tự và Vũ Tam Tư nghe nói Vân Sơ bỗng dưng phái người đi tiêu diệt bảy tám sơn trang, thậm chí không ngại hành động vượt địa bàn, ra tay ngay gần cung Cửu Thành, bọn họ vô cùng thất vọng.
Đợi phó nhân lùi ra, Vũ Tam Tư cũng không nằm nổi nữa, dù cứ cử động là đau, hắn vẫn đứng dậy, nếu nằm im một chỗ thì hắn điên mất, đi đi lại lại trong phòng:" Vân Sơ thật lắm chuyện, liên quan gì tới y chứ?"
Vũ Thừa Tự tự an ủi bản thân:" Nếu như Thụy Xuân sắp tới, vậy thì vẫn còn trò hay để xem."
Vũ Tam Tư vẫn hậm hực:" Đáng lẽ ra chúng ta nên cho Hạ Lan Mẫn Chi một cơ hội."
Vũ Thừa Tự lắc đầu:" Hạ Lan Mẫn Chi bị Ung vương Hiền vứt bỏ, loại người đó ắt mang thù hận trong lòng, đúng là có thể dùng để đối phó với Ung vương Hiền. Nhưng huynh đệ chúng ta không thể làm chỗ dựa cho hắn, nếu không sẽ làm hỏng cái nhìn của hoàng hậu với huynh đệ chúng ta. Dù thế nào thì Ung vương Hiền cũng là nhi tử của hoàng hậu, không thể bức hại, ít nhất không thể do chúng ta làm."