Vân Sơ không hề rời quan giải của mình, thậm chí không hề cởi giáp, y không hề thả lỏng, cứ thế ngồi trong quan giải của mình, không đi đâu, cũng không gặp bất kỳ một ai.
Trên thực tế Vân Sơ cũng không cần làm gì cả, y chỉ cần ngồi đó là đủ rồi. Suốt cả đêm huyện nha huyện Vạn Niên sáng đèn, người ra vào tấp nập, thi thoảng lại có người đi qua quan giải của huyện tôn chỉ để nhìn một cái, sau đó bước chân vội vã đi làm việc của mình. Trong đêm rất nhiều người rời khỏi thành, bọn họ mang theo các loại thức ăn, đồ chống lạnh, tiến vào doanh trại của Thập lục vệ.
Tới tận quá nửa đêm gần về sáng huyện nha mới yên tĩnh trở lại, phía Hoàng Thành vẫn thấp thoáng ánh lửa, sự thể ở đó chưa xong.
Rạng sáng, mặt trời mới hé lộ, sương sớm còn chưa tan hết, Ung vương Hiền đã mang gương mặt phờ phạc, mắt thâm quầng của người thiếu ngủ lâu ngày, vội vã tới nha môn huyện Vạn Niên.
Vừa mới thấy Vân Sơ, hắn đã nóng ruột nói ngay:" Quân hầu, ngài đã chuẩn bị để đề phòng Thập lục vệ chưa?"