Khuyên can hoàng đế là một chuyện vô cùng, vô cùng nguy hiểm, nhất là hoàng đế Lý thị.
Trong huyết mạch hoàng đế Lý thị căn bản không thiếu mầm mống bạo ngược, nếu như khi nói những khuyên can hoàng đế không cẩn thận chạm vào vảy ngược của người ta, bị người ta nổi giận kéo đi chém đầu. Khi đầu người dâng lên, hoàng đế nguôi giận mới nhận ra lời khuyên gián kia chân thành, bắt đầu hối hận, một tiếng hậu táng, thậm chí có xin lỗi thì cũng xong hết rồi.
Vân Sơ sẽ không để bi kịch đó xảy ra với mình, nhưng y có thể đích thân làm vài việc, để hoàng đế ngộ ra được đạo lý và ích lợi trong việc làm của y. Cho dù hoàng đế có phát sinh chút thay đổi, cũng là người ta tự thay đổi, là sản vật khi nhận thức và kiến thức được nâng cao, người khuyên gián mới không gặp hậu quả bất trắc.
Nếu hoàng đế không ngộ ra được thì hắn thiệt, Vân Sơ không phải áy náy, y làm rồi, còn làm rất đường đường chính chính.
Chứ đâm đầu vào huyên gián như Ngụy Trưng, mỗi lần lên triều đều coi là lần cuối cùng bản thân lên triều, coi như giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, Vân Sơ khinh không thèm dùng.