Vũ Tam Tư rợn người, hối hận rồi, sao tự dưng nhắc tới chuyện đánh người làm gì cơ chứ, sợ y không đánh Trần Chính mà lại trút giận lên mình, rối rít nói:" Vì huynh đệ hạ quan còn tác dụng với quân hầu."
Vân Sơ tủm tỉm cười vỗ vỗ vai hắn:" Sai rồi, là bởi vì huynh đệ ngươi mặc dù ỷ thế khinh người, nhưng xưa nay huynh đệ các ngươi chỉ ức hiếp huân quý, quan viên với phú hào, đối xử với bách tính bình thường, hai huynh đệ ngươi chẳng những không ức hiếp, lại còn nhiều phen nhẫn nhịn."
" Ta rất thích hành vi này của các ngươi, làm quan đấu đá chèn ép hãm hại nhau là bản năng, càng lên cao thì vị trí càng ít, không tranh đoạt thì làm sao mà có được."
" Xử lý người cản đường mình, uy hiếp tới mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không cần biết ngươi dùng thủ đoạn gì, dù sao thì mọi người bây giờ đều bất chấp thủ đoạn rồi. Nói ra huynh đệ các ngươi tuy đủ tính xấu, nhưng lại đi đường đàng hoàng, không tệ."
Đột nhiên được Vân Sơ khen ngợi, không ngờ Vũ Tam Tư có chút ngại ngùng cùng kiêu ngạo, cảm giác thành tựu vì được thừa nhận ... Ý nghĩ đó vừa sinh ra hắn vội lắc đầu xua đuổi.