Vân Sơ thoáng nghĩ đã hiểu ra lo lắng của Ôn Hoa từ đâu ra:" Nói cách khác thấy ta có nguy cơ gặp xui xẻo, đã có kẻ chủ động tiếp cận thế lực huân quý rồi à?"
Nói ra đám Vân Cẩn đều sinh ra ở lớn lên ở Trường An, lúc đó Vân thị có địa vị nhất định, vây quanh họ có mạng lưới quan hệ rộng, một vài chuyện dễ đến tai họ hơn Vân Sơ. Vân Cẩn có chút giận dữ nói:" Những kẻ đầu hàng nhanh nhất chính là kẻ năm xưa nhờ vào a gia cải tạo nhà ở Trường An mà giàu lên. Theo hài nhi thấy, nên vứt bỏ hoàn toàn những kẻ này, để kết cục đẫm máu của chúng nói những người khác, đầu hàng chỉ có tan nhà nát của, không được gì cả, chỉ có chiến đấu mới là con đường sinh tồn duy nhất."
Vân Sơ lại xua tay không đồng ý:" Không cần vội, các con cứ bàng quan lấy tâm thái người ngoài cuộc nhìn cho rõ các dấu hiệu phát triển của sự thể, sau khi nhìn ra quy luật phát triển của nó hẵng ra tay không muộn. Đây là thứ mới mẻ, quan sát ghi nhận rất quan trọng, đừng lún quá sâu vào đó."
Vân Cẩn nóng ruột:" A gia thất thế, với hoàng đế mà nói là cơ hội cực lớn, hài nhi cho rằng hoàng đế sẽ không bỏ qua, lúc đó những kẻ bất mãn với nhà ta cũng không ngồi yên, chúng ta nên có chuẩn bị trước, phải có đòn trấn áp đủ mạnh để răn đe kẻ có ý đồ khác."
Mặc dù quyền lực thực tế của Vân Sơ đã vượt quá quyền lực do hoàng đế ban cho, nhưng nó không dễ dùng, một khi dùng tới là quyết chiến sinh tử rồi. Bởi vậy Vân Sơ rất cần quyền lực chính danh do hoàng đế ban cho, nếu không sẽ có thằng ngu không biết lượng sức như Trần Chính nhảy ra thách thức y.