Cái phòng nhỏ bí mật này ngày càng được ba người Vân Sơ yêu thích, không chỉ lúc cần làm việc xấu bọn họ mới tới đây tụ tập, bình thường có một mình, ba người cũng thi thoảng ghé qua chỗ này, hưởng thụ không gian riêng tư, trốn lão bà hài tử.
Vì thế Vân Sơ mang tới đây các loại rượu, trà. Địch Nhân Kiệt bổ xung thêm cá loại thịt khô và quả khô. Ôn Nhu là vô dụng nhất, hắn mang tới rất nhiều sách.
Đối diện với câu hỏi về nguồn gốc đứa con của Công Tôn, Địch Nhân Kiệt và Vân Sơ nhìn nhau cười phá lên, cười hồi lâu Địch Nhân Kiệt khịt mũi:" Ta nói mà, ngươi không phải người tốt."
Vân Sơ cũng không định chia sẻ chuyện này, đây là bí mật y sẽ giấu tới cuối đời, chỉ thở dài:" Bùi Hành Kiệm mà nhắc tới ngoại thất Công Tôn là ắt cho chuyện khó nhờ vả nên mới lấy nàng ra dụ chúng ta, ta không đi đâu."
Ôn Nhu chưa định bỏ qua:" Nói chuyện đứa bé kia đi, có quan hệ với các ngươi không?"