Từ nhỏ Vân Na thích theo Công Tôn học vũ đạo rồi, thế nên khi nó vừa bước lên vào tư thế nhảy đã khiến Vũ Mị mắt sáng lên.
Chính giữa điện một mỹ nhân yêu kiều, mái tóc dày vàng rực dưới ánh đèn sáng lên như tỏa hào quang dập dờn, hai tay giơ cao, cổ tay trắng ngần đưa lên không trung thành tạo dáng, chiếc eo thon gọn như cành dương liễu uốn lượn, trông vô cùng quyến rũ.
Phần eo được quấn bởi dây xích bằng vàng ròng, gắn với ngọc đủ màu, cùng với mấy chiếc chuông nhỏ, tích tắc đó vẻ đẹp đến choáng ngợp ấy của Vân Na tựa một nữ thần giáng thế.
Thế nhưng, chỉ đến thế mà thôi, nó bắt đầu nhảy một cái là phá hỏng hết cả, có loại vũ đạo nào Vân Na chịu học tử tế đâu. Dù đây có là Phật vũ mà Vân Na cho rằng mình sở trường nhất, cũng làm Vũ Mị muốn che mặt, không chịu nổi.
Tuy Vân Na nhảy múa như khỉ nhảy trên cây, tay khua khoắng loạn xạ, chuông nhỏ leng keng chẳng ra nhịp điệu gì, làm đội nhạc sư toát mồ hôi chẳng biết chơi nhạc phụ họa ra sao. Nhưng nó nhảy rất say sưa, rất chuyên tâm, thần thái trên mặt càng hòa với điệu nhảy. Mọi người đều xem rất chăm chú, lại còn hi vọng Vân Na nhảy nhiều vào, vì Vân Na nhảy múa với họ mà nói là an toàn nhất.