"Thú vị thật đấy, trong quốc tử giám có không ít người lên tiếng bất bình vì Chử Toại Lương, trong số đại thần cũng có người dâng tấu, hi vọng bệ hạ xá miễn cho Chử Toại Lương, để ông ta về quê làm nông."
Ôn Nhu sáng sớm đã tự mình tới một bức tường phường, đọc phẫu tâm thiếp, còn chép một bản mang về.
Địch Nhân Kiệt phân tích:" Bệ hạ xưa nay tự xưng nhân hiếu, vì nhân hiếu mà làm được thái tử. Bây giờ đám người Chử Toại Lương công kích vào nhân hiếu của bệ hạ, là muốn làm dao động căn cơ của bệ hạ."
"Ta thậm chí còn hoài nghi, nếu bệ hạ ép quá mức, ông ta dám nói bệ hạ kế vị bất chính. Nhìn đi, ông ta nói rõ rồi, khi nhận di chiếu chỉ có ông ta và Trường Tôn Vô Kỵ, hai người họ có đủ tiếng nói."
Ôn Nhu vừa tiếp tục sao chép phẫu tâm thiếp vừa nói:" Bút trong tay đánh không nổi kiếm. Ta không tin ông ta không hiểu đạo lý này, trừ khi là có chuyện làm ông ta phát cuồng."