Lần này đi vỗ mông hoàng đế, đến cả Địch Nhân Kiệt cũng nhiệt tình hưởng ứng, thậm chí còn bỏ sức lớn nhất.
Kết quả thực sự không tệ, hoàng đế vui vẻ thế gian bớt sát nghiệp.
Chuyện này dù lộ ra cũng chẳng sao, cùng lắm bị đám ngự sự ngôn quan đàn hạc, nghe vài tiếng chửi gian nịnh là cùng. Ba người họ đều kiêu ngạo, không quá để ý tới danh tiếng như vậy, bản tâm mình muốn làm gì mới là quan trọng.
"À, ta đã nhận được quan bằng rồi." Ôn Nhu báo thêm một tin vui, hỏi Vân Sơ:" Ba ngày nữa ta sẽ tới huyện Trường An nhậm chức, ta muốn mang đi sáu vạn quan tiền, không có vấn đề gì chứ?"
Ôn gia đã đuổi Ôn Nhu khỏi gia tộc thì tất nhiên sẽ tranh thủ cho hắn phúc lợi cuối cùng, nên Vân Sơ không bất ngờ, dặn:" Huyện Trường An nhiều năm qua bất ổn, huyện lệnh cứ thay phiên liên tục, chẳng chuyện gì làm tới nơi tới chốn, đã mất lòng bách tính lắm rồi. Ngươi tới huyện Trường An mang theo nhiều tiền lương mới trấn an được lòng người, có điều tạm thời đừng làm gì thái quá khiến bách tính hoang mang, cứ giết vài con sâu mọt là được."