Bị Huyền Trang xua đuổi, Vân Sơ nhảy khỏi tường cao, không ngờ vừa nhảy xuống liền thấy Con khỉ già ngồi ở góc tối của tường, mắt như tỏa sáng nhìn Vân Sơ, còn mang theo nụ cười thô bỉ.
"Tà mà ngoại đạo? Nghiệt chướng? Ngươi là nghiệt chướng của ông ấy?"
Vân Sơ biết ngay ông ta hiểu lầm, lắc đầu:" Ông nhầm rồi."
Con khỉ già khẳng định chắc nịch:" Huyền Trang luôn thanh tĩnh hiền hòa, vậy mà hôm nay nói chuyện với ngươi giọng nói có thêm chút hoảng loạn."
"Năm xưa khi bọn ta đi trong sa mạc, lúc sắp chết khát, ông ấy vẫn có thể ngồi trên cát đả tọa, đối với chuyện sinh tử, không để trong lòng. Một người đã thoát khỏi sinh tử, vậy mà gặp ngươi một cái liền trở nên bất an, đây là điều chưa từng có trong mấy chục năm ta biết ông ấy."