Vân Sơ càng cười, càng tỏ ra không để ý thì đám người trong phòng càng thấy bất an, ai chẳng biết tên Nhị Bách Ngũ này không vừa, chuyện không bóc trần ra thôi, mọi người vờ vịt với nhau cho qua. Hôm nay nói thẳng ra rồi, sợ y không để kết thúc dễ dàng.
Lý Tích hắng giọng một tiếng, thấy dù sao nên vỗ về Vân Sơ vài câu, thở dài nói:" Ta biết ngươi muốn thêu hoa trên gấm cho Đại Đường, nhưng không ngờ lại thành đổ dầu vào lửa, đây không hẳn là lỗi của ngươi, chỉ là vô tâm làm hỏng chuyện thôi. Quốc triều mới ổn định lại, không còn ngoại địch mà nội bộ đã lục đục rồi, cứ yên ổn vài năm, ngươi tiếp tục trồng bông cũng không muộn, khi đó mọi người cũng quen."
“Cái chuyện gấm lụa thêm hoa này vốn có cũng được, không có cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”
“Không có cũng chẳng ảnh hưởng gì sao?” Giọng điệu Vân Sơ thoáng cái biến đổi, trở nên khó nghe vô cùng: "Anh công cho rằng người Đại Đường bây giờ sống tốt lắm rồi phải không? Không cẩn thay đổi gì nữa phải không?"
"Được, vậy ta cho ngài biết tốt thế nào nhé, chắc là Anh công sống trong phụ đệ cao lớn không biết chuyện dân gian rồi. Mùa đông năm ngoài huyện Vạn Niên ta chết rét 103 người, hiện ăn mày không nhà cửa không dưới nghìn người, mẫn cô viện, phúc thọ viện không đủ chỗ chứa. Nhiều nhà cả năm không có nổi một miếng thịt, làm được cái áo mới là khá lắm rồi."