Lý Tích rút gậy bạch ngọc như ý gãi lưng ra, tay xiết chặt, xem chừng muốn đập vào mặt Vân Sơ lắm, nhưng lời đó đúng là do ta nói ra, không ngờ bị Vân Sơ dùng để cắn trả, mặt mày cực kỳ khó coi:" Ngươi đưa đám ngươi nghèo đó theo thì có tác dụng gì với Đại Đường?"
Vân Sơ cũng thu lại giọng điệu mỉa mai:" Một quốc gia tối kỵ người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo, đây là nguồn gốc bất ổn."
"Cho nên một quốc gia trạng thái tốt nhất là phải để người ở tầng cấp không nghèo, không giàu càng nhiều càng tốt. Nói ra họ mới là người hữu dụng nhất với quốc triều."
"Lần này hạ quan dẫn đi 3000 người nghèo, chưa tính thương cổ, quay về sẽ có thêm 3000 người không giàu không nghèo. Mỗi năm thêm vài nghìn người như thế, người nộp tô dung điều nhiều lên, Đại Đường mới cường thịnh được."
Lý Tích trừng mắt nhìn Vân Sơ, thấy y vẫn ngồi thẳng tắp trước mặt, không có ý thoái nhường, thở dài:" Giờ đến cả loại nhãi con miệng còn hôi sữa như ngươi cũng dám lớn lối trước mặt lão phu rồi, có phải cho rằng lão phu đã già, không giết được người không?"