Mười năm trước huynh muội Vân Sơ tới Ngọc Môn Quan, chưa nói trong quan cửa hiệu san sát, mà ngay ngoài quan cũng được thương cổ tự phát lập nên một tiểu trấn. Bây giờ trong quan quán xá tiêu điều, người qua kẻ lại thiếu sức sống, bên ngoài quan càng chẳng còn gì cả, chỉ còn đống loạn thạch, gió thổi cát chạy thổi qua vài cái cọc lớn đóng sâu dưới cát, minh chứng một thời từng là tiểu trấn phồn hoa.
Thi thoảng có một đội lạc đà lặng lẽ đi tới đống cột đóng trơ trọi đó, bọn họ không cắm trại, chỉ cho lạc đà nằm xuống đó, rồi một người có vẻ là thủ lĩnh run run đi lên, đợi vận mệnh không rõ ràng giáng xuống.
Trước kia Vân Sơ qua đây đã thấy đám huân quý bóc lột quá lắm rồi, giờ mới biết so với đám người hoàng tộc ăn thịt chẳng nhả xương thì chẳng là gì.
Bảo sao thương cổ tới Trường An ngày một ít.
Vân Sơ giấu đi gương mặt âm trầm, chuyển sang vẻ mặt niềm nở, vẫy tay với vị thủ lĩnh già kia:" Hoan nghênh ngươi tới Đại Đường."