Bản tấu sớ này vô cùng quan trọng, làm đúng rồi bọn họ sẽ có thêm quyền lực ở Tây Vực này, ít nhất ít phải cố kỵ hơn. Nên Vân Sơ và Ôn Nhu đều cẩn thận ứng phó, không thể vỗ mông quá thô thiển, không thể vỗ trực tiếp vào mông, vỗ phải khéo, nhưng vỗ phải thật mạnh, người ta nghe mới sướng.
Nên Vân Sơ không viết cho triều đình, càng không viết cho hoàng đế, mà gửi cho Lưu Nhân Quỹ đang làm đại đô đốc ở Bách Tể.
Trong thư y giải thích rõ ràng việc làm của hoàng đế ở Tây Vực, dùng những câu từ như đây là đại biến cách nghìn năm qua chưa từng có ở Tây Vực, giọng văn phấn khích, hào hứng vì bản thân được chứng kiến thời khắc lịch sử quan trọng này.
Ôn Nhu cũng thế, hắn không viết thư cho triều đình hay hoàng đế, mà viết cho lão tổ Ôn thị.
Trong thơ trừ tán dương sự anh minh cái thế vô song không ai sánh bằng của hoàng đế, còn mong lão tổ chỉ dạy, để làm sao có thể thành thần tử tốt, làm sao để theo sát bước chân hoàng đế.