Cái lều thực sự rất tệ, nếu không phải có ba tảng đá lớn có sẵn ở đây thì chậm chí chẳng thể nói là cái lều, cả người nghèo nhất ở phường Tấn Xương cũng không sống thảm như thế. Thiếu thốn, bẩn thỉu, hối hám, cứ nghĩ mẹ mình ngày ngày chui ra chui vào ở đây, Vân Na vừa thương lại vừa giận, hất tung cái thảm đen xì lên:" Nhưng mẹ sống không tốt, đều là lỗi của mẹ."
Vân Sơ vỗ về muội muội: "Khi Yết Tư Cát còn sống, Tắc Lai Mã nhất định sống rất tốt, rất hạnh phúc."
"Họ không có nhà đẹp, không có ý phục đẹp, không có món ăn ngon." Vân Na vẫn trút giận lên đồ đạc:
Vân Sơ không có nhiều kiên nhẫn, vung tay bợp mạnh đầu Vân Na, quát:" Được rồi, mau dọn dẹp sạch sẽ nơi này, tối nay chúng ta ở lại đây."
Thế là Vân Na vừa cùng Vân Sơ dọn dẹp, vừa không ngừng lẩm bẩm, nói nơi này quá bẩn.