Vân Na thấy Tắc Lai Mã vì một cục đá thôi mà bao năm không quên được thì trề môi, tưởng gì, chứ đá màu thì nàng có cả đống, móc trong lòng ra một nắm đá đủ màu, chuẩn bị chọn ra một viên lục bảo thạch cho mẹ xem.
Không ngờ Tắc Lai Mã nhanh như chớp vươn tay vơ hết số đá cất vào lòng, đã thế lại còn nói:" Không đẹp bằng của ta."
Vân Na cười nhạt đi ra ngoài lều, lát sau bê vào một cái rương nhỏ nặng trịch, ném cái uỳnh trước mặt Tắc Lai Mã:" Của mẹ cả đấy."
Nói rồi mở nắp ra, bên trong là vàng cốm vàng rực, thứ này là lộ phí mà những hòa thượng già, trẻ, không già không trẻ nặng nàng dọc được đi.
Từ khi Vân Na vào Tây Vực, người tặng tiền vàng cho nàng nhiều lắm, chùa miếu tặng, quan viên tặng, thương nhân tặng, cả người không có tiền cũng nghĩ cách tặng nàng.