Vũ Mị biết chiêu này không lừa được nhi tử, che miệng cười:" Sắp Tết rồi, lại thêm một tuổi, đúng là không dễ lừa nữa. Nói đi, con định phát tiền thế nào?"
Lý Hoằng chỉ đợi có thế, nói ngay:" Lần này mẫu hậu đừng hòng dùng trân châu vỡ, đá quý nứt, còn cả gấm lụa bị mốc trong kho lừa con. Nhi tử của người lớn rồi, biết tiền mới đáng tin nhất."
Vũ Mị cười càng dữ, suýt thì không giữ nổi nghi thái hoàng hậu, bao năm qua nàng làm thế thật, mỗi lần Lý Hoằng rụt rè tới tìm nàng hỏi tiền, nếu nàng không lấy mấy lý do đẩu đâu đuổi đi, thì cho nó ít đồ nát, lần nào nó cũng hớn ha hớn hở nhận đống đồ vô giá trị mà đi. Năm nay nó lớn hơn, khác nhiều rồi, Vũ Mị bĩu môi:" Sao lại hẹp hòi thế?"
Lý Hoằng quyết lần này không để mẫu hậu lừa nữa, tuyên bố:" Nói tới tiền phải hẹp hòi, nói tới chí hướng phải rộng lớn, đó là điều con lĩnh ngộ được."
Vũ Mị thu lại nụ cười, bắt đầu nghiêm túc hơn:" Kiếm tiền là một học vấn, nhưng tiêu tiền thế nào còn là học vấn cao hơn, tiêu ra sao, tiêu ở đâu, con có hiểu không?"