Ngu Tu Dung vừa rồi mới khóc một chập, giờ sờ khuôn mặt thô ráp Vân Sơ cùng chòm râu lởm chởm, lần nữa nghẹn ngào:" Phu quân phải chịu khổ rồi."
Vân Sơ lưng cõng Lý Tư, hai tay bế hai đứa sinh đôi, đi về bên trong:" Khổ là do ta tự chốc lấy, nàng không cần lo, ta mới là người nợ nàng, cứ đi suốt để nàng phải lèo lái cả cái nhà ..."
Thôi Dao nãy giờ đứng xem trò vui, rốt cuộc không chịu nổi mùi thối của ái tình, vội vàng bỏ chạy, nàng quyết định rồi, mấy ngày tới không ngủ ở hậu trạch, nếu không chẳng ngủ nổi.
Tam Phì biết ý đã mau mắn bế Vân Tam ra, đứa bé này ngủ rất say, vừa xong cả nhà khóc ít nhất kinh động nửa cái phường Tấn Xương mà chẳng ảnh hưởng tới giấc ngủ của nó.
Vân Sơ nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn bình yên của nhi tử, bật cười:" Đúng là đứa yên phận."