Lý Hoằng biết nói chuyện này với sư phụ không dễ dàng, sư phụ với Vân Na không chỉ là huynh trưởng, còn không khác gì phụ thân, không dễ được sư phụ chấp nhận. Câu trả lời của sư phụ không ngoài dự liệu, Lý Hoằng xoa mặt thật mạnh:" Ta mặc kệ, ta là thái tử, là hoàng đế tương lai, người ta muốn là Vân Na. Ta không quan tâm sư phụ nghĩ gì, hay phụ hoàng, mẫu hậu ta nghĩ gì, ta muốn Vân Na."
Vân Sơ nhìn Lý Hoằng rơi vào một loại trạng thái điên cuồng, ngược lại y trở nên bình tĩnh nói:" Ngươi thích nó như thế, vì sao khi nó về Trường An, ngươi lại tránh không gặp. Con mẹ nó, đừng nói với ta là ngươi bận rộn công vụ."
"Dám nói lời ngang ngược trước mặt ta à? Lời này dám nói trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu ngươi mới là hảo hán."
Nói rồi đứng dậy lấy thanh hoành đao trên tường, ném cho Lý Hoằng:" Ta cho ngươi một cái cớ xuống thang, cầm đao lên, đánh bại ta thì ngươi được cưới Vân Na."
Lý Hoằng cầm đao lên thong thả rút ra khỏi vỏ, ném vỏ đao, hai tay nắm đao, chân hơi tách ra, đao nắm trong tay, khí thế của hắn khác hẳn, trấn định tự tin:" Sư phụ, hai năm qua ta chưa một ngày nghỉ ngơi, mỗi khi gà gáy ta đã thức dậy luyện tập, đối chiến với kiếm khách, đao khách có tiếng Trường An. Người ta nói, võ nghệ của ta đã đi tới mức cao thâm."