Vân sơ vừa về tới nhà thì đi tìm Vân Na, đến cửa phòng thì thấy Vân Na một mình ngồi trên giường ôm con gấu bông cực lớn, mặt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định phía trước.
Đứa bé này từ sau khi ở Lạc Dương về thì ôn ào đòi đi Phật quốc, nay thương đội tới từ Tây Vực đang ra sức thu gom vật tư, đợi hàng hóa đầy đủ, nàng sẽ lập tức lên đường.
Mấy đứa bé biết cô cô sắp đi thì không muốn, ra sức giữ Vân Na ở lại, nhưng ý nàng đã quyết, không thay đổi nữa, làm đám Lý Tư, Vân Cẩm, Vân Cẩn thời gian qua dỗi, không tới tìm cô cô chơi như trước kia nữa.
Lầu gác của Vân Na xưa nay luôn là nơi ồn ào nhất Vân gia, vậy mà bây giờ tĩnh mịch như nơi không có người ở.
Nhìn tiểu muội ngày xưa hoạt bát đáng yêu, cả ngày chẳng bao giờ chịu ngồi im một chỗ, giờ biến thành bộ dạng lầm lì hết nói thế này. Vân Sơ đi vào ngồi xuống bên cạnh Vân Na, khẽ nói:" Chung Quỳ dẫn hơn trăm người đi Lạc dương, ở Lạc Dương có chuyện gì ta không biết đang xảy ra không?"